29.9.16

MỘNG TRỞ


MỘNG TRỞ
(họa-n/vận)
Chiều loang sợi nhớ ảo lưng trời
Lạnh bóng đơn hình bỏng dạ rơi
Ngóng độ thu xưa buồn chẳng tới
Mong thì hạ cũ tủi còn tơi
Tình phai biệt dấu người đâu đợi
Ái nhạt quên thề lệ cứ vơi
Tối ngỏ rèm bên vờn nguyệt với
Phòng the mộng trở giấc mơ rời.
T/Vien
06/06/..16
___________________

CHIỀU HOANG
   (xướng)
Vạt nắng dần phai tận cuối trời
Mây buồn ủ rũ bởi tình rơi
Thuyền ai vắng khách ngày chưa tới
Bến ấy đông người sớm đã tơi
Khát cảnh chiều hoang ru bóng đợi
Mơ người ngõ cũ mộng lòng vơi
Thuyền em quạnh quẽ vầng trăng với
Một cảnh tình đơn hóa rã rời.

  +hằng nguyễnthu​​​​​
_____________________

AI NHỚ
(họa)
Nhớ thật người xa óc rã rời
Thương thầm nhắc đến chẳng khi vơi
Năm canh đổ bóng tình sao với
Một khắc in hình thấy lả lơi
Mắt rũ hoài mong em chửa tới
Thân rầu mãi nhớ lệ nào rơi
Trăng thu đẹp quá duyên ai đợi
Bến cũ thuyền xưa một kiếp trời
+NGUYỄN SƠN​​​​
___________________

CHIỀU PHAI
(họa)
Giọt nhớ chiều phai tận phiá trời
Mây vàng một áng chẳng cần chơi
Thuyền nan lạc bóng tâm sầu với
Bến nước hoang hình mộng tủi vơi
Khắc khoải tàn canh trí đã rời
Âm thầm rạng sáng nghiã vừa tơi
Buồn duyên vắng lặng nào ai tới
Một mảnh tình đơn phận héo rời
+hằng nguyễnthu​​​​​
___________________

SỐ TRỜI
(họa)
Nhớ lắm làm chi  chỉ rã rời
Thương thầm cứ để dạ đầy vơi
Năm canh thao thức mơ tình với
Một phút trông chờ  thấy phận lơi
Lẳng lặng mong hoài em chẳng tới
Thâm trầm ngóng mãi lệ còn rơi
Trăng non một bóng bên cầu đợi
Kẻ ở người đi cũng số trời
+liên hoa bạch​​​​​


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét