TÌNH NHÂN LỠ
Mặc lễ nhân tình cứ thế trôi
Mình ta bóng chiếc nhởn nhơ đời
Duyên nghèo kiếp lỡ thời đơn lẻ
Phận mỏng thân ràng cuộc bẽ đôi
Bởi lẽ người quên cầu thắm thiết
Vì rằng kẻ ngước vọng xa xôi
Ngày sau mới hiểu thì chăng đã
Ngõ lạnh hoa tàn mộng cũng ôi.
T/Vien
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét